5.12.07

Thư cho em gái quê nhà














Em trách giỗ ba anh chẳng về
Sao còn dong duổi nẻo đời mê?
Sao còn đắm đuối phồn hoa hội
Quên cả cha già nơi chốn quê?!

Khó lắm em ơi,khó giãi bày,
Những điều còn đọng trái tim đây
Những điều. . . trĩu nặng hồn ray rứt
Từ bước chân ra chốn khách đầy

Nào phải anh quên ước hẹn xưa
Em ơi nỗi nhớ nói sao vừa
Nhớ từng làn gió đưa hàng trúc
Và tiếng ba cười lúc đọc thơ

Nửa vòng trái đất hẳn là xa,
Càng thấy trong tim nhớ đậm đà
Nỗi nhớ trào dâng trên khóe mắt,
Mỗi lần giở lại xấp hình ba

Sao ba chẳng thể đợi chờ con,
Năm tháng quạnh hiu thân xác mòn,
Ước hẹn hôm nao rời đất nước,
Ngày về đoàn tụ có cha con

Em hỏi bao lâu anh mới về?
Dòng thư như thấy mảnh hồn quê
Cây bơ, bụi chuối còn hiu hắt
Lối cũ rong rêu quyện trước hè

Ước hẹn nào đâu dễ lụi tàn
Khi mà anh vẫn nặng hồn mang
Những lời ba dặn ngày ly biệt
Ghi tạc vào lòng nợ núi sông

Nào ngờ lời hứa vẫn xa xôi
Khắc khoải chiều nay nhớ ngậm ngùi
Nén tiếng thở dài càng thắm thía
Thư em cùng những xót xa khơi

Em ạ dù sao anh cũng về
Cho dù hàng vạn dặm sơn khê
Cho dù sương tuyết pha màu tóc
Nhất định rồi đây anh sẽ về

Nhất định rồi đây anh sẽ về
Như loài chim nhỏ cánh thiên di
Khi mùa xuân tới cùng non nước
Và nắng xuân tràn trên lối đi


Trần Việt Yên 13 / 6

Không có nhận xét nào: