22.2.08

Hành Sự theo Lễ




Khổng Tử bị vây khốn ở giữa nước Trần và nước Thái, rơi vào tình cảnh khốn cùng. Các học trò cùng theo ông chu du liệt quốc đã 7 ngày không có gì vào bụng. Tử Cống nhân lúc người gác sơ hở, liền trốn ra ngoài, lấy số tiền mang theo, khẩn cầu người nông dân, mua được một ít gạo.

Nhan Hồi và Trọng Do đốt lửa nấu cơm ở trong một căn phòng xây bằng đất.
Có một hòn đất nhỏ rơi vào nồi cơm, Nhan Hồi liền lấy chỗ cơm bẩn ra ăn. Tử Cống ở ngoài giếng nhìn thấy, cho rằng Nhan Hồi đang ăn vụng, nên rất không hài lòng, bèn đi vào nhà, hỏi Khổng Tử rằng:
"Thưa thầy, một người vừa nhân đức, vừa trong sạch, trong hoàn cảnh khốn cùng thì có phải cũng cần hành sự theo lễ, có thể vì tư lợi của mình mà thay đổi tiết tháo không?"
Khổng Tử đáp rằng:
"Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, cũng phải theo lễ mà hành sự, nếu như tuỳ ý thay đổi tiết tháo, thì không xứng đáng được gọi là bậc quân tử nhân đức nữa."
Tử Cống tiếp lời: "Người như Nhan Hồi có lẽ không bao giờ thay đổi tiết tháo đâu, thầy nhỉ?"
Khổng Tử đáp: "Đúng thế."
Tử Cống liền đem câu chuyện Nhan Hồi đang nấu cơm thì ăn vụng ra kể với Khổng Tử. Khổng Tử nói rằng: "Lâu nay, ta vẫn tin rằng Nhan Hồi là người trọng nhân đức, trọng lễ nghĩa, cho dù có chuyện như con nói, ta cũng khó vì đó mà nghi ngờ anh ta, chuyện này chắc có duyên cớ gì đây. Con hãy khoan nói gì, để ta hỏi anh ta xem."
Gọi Nhan Hồi lại, Khổng Tử nói rằng: "Mấy hôm trước, ta nằm mơ thấy các bậc tổ tiên đã khuất, có lẽ tổ tiên có điều gì muốn nhắc nhở hay phù hộ ta chăng? Con nấu cơm xong thì bưng lên đây, ta muốn dùng làm lễ cúng tổ tiên."
Nhan Hồi liền đáp: "Thưa thầy, khi nãy có một cục đất rơi vào nồi cơm, nếu không lấy ra thì e cơm sẽ bẩn mất, con định lấy chỗ cơm bẩn vứt đi, nhưng lại thấy tiếc; thế là con hớt chỗ cơm bẩn ở trên ăn mất rồi. Bây giờ cơm không thể dùng để cúng được nữa."
Khổng Tử đáp: "Nếu phải là ta thì ta cũng ăn chỗ cơm đó rồi."
Sau khi Nhan Hồi lui ra, Khổng Tử nói với các học trò rằng: "Không phải đến hôm nay ta mới tin là Nhan Hồi rất giữ lễ." Các học trò từ đó càng tin phục Nhan Hồi hơn.


(Khổng Tử Gia Ngữ, Tại Ách)
Add Image
Bình luận: Trong cuộc sống hằng ngày, ta thường bị cái tưởng (perception) của mình chi phối rất nhiều. Nhưng "tưởng vậy mà không phải vậy". Cái tưởng của ta thường rất xa với thực tế. Ngay cả những điều tai nghe mắt thấy-- "chính mắt tôi thấy mà, còn chối cãi gì nữa?" -- vẫn có thể sai lầm như thường.

孔子厄於陳蔡,從者七日不食.子貢以所齎貨,竊犯圍而出,告糴於野人,得米一石焉,顏回仲由炊之於壤屋之下,有埃墨墮飯中,顏回取而食之,子貢自井望見之,不悅,以為竊食也.入問孔子曰:「仁人廉士,窮改節乎?」孔子曰:「改節即何稱於仁義哉?」子貢曰:「若回也,其不改節乎?」子曰:「然.」子貢以所飯告孔子.子曰:「吾信回之為仁久矣,雖汝有云,弗以疑也,其或者必有故乎.汝止,吾將問之.」召顏回曰:「疇昔予夢見先人,豈或啟祐我哉?子炊而進飯,吾將進焉.」對曰:「向有埃墨墮飯中,欲置之則不潔,欲棄之則可惜,回即食之,不可祭也.」孔子曰:「然乎,吾亦食之.」顏回出,孔子顧謂二三子曰:「吾之信回也,非待今日也.」二三子由此乃服之.

9.2.08

BẬU ƠI !
















Ngày xưa Bậu có thương ta
Nay dành đôi phút để mà nhớ nhau /TQ.
Bây giờ tìm Bậu nơi đâu ???
Xuân về dạ héo tim sầu Bậu ơi !!! /TT
Bây giờ hai đứa hai nơi ...
Xuân về nhớ lại một thời đã qua /Anthony
Chuyện xưa nào dễ phôi pha
Với ta chỉ có Bậu là người thương / TQ
Dẫu tuy xa cách dặm trường,
Vẫn còn duyên nợ, vấn vương một đời /
HM
Lòng ta như sóng trùng khơi
Ngàn năm đồng vọng tiếng cười ái ân /DQB

Trăm nghìn gửi lạy tình quân
Tơ duyên ngắn ngủi có ngần ấy thôi /Kiều(do BTghép)

Bậu hình như đã quên tuỉ
Can chi bậu lại bồi hồi nhớ thêm ?
Chiều hôm nắng quái bên thềm
Lòng thương nhớ bậu nõn mềm như tơ
Bậu bây giờ có như xưa ?
Có còn thương nhớ người xưa bên trời
NB
Nhớ thương nhiều cũng thế thôi ,
Đường đi mấy nẻo dòng đời trót chia /TQ
Lạnh lùng tuyết rụng ngoài kia
Phải chi có Bậu sẻ chia tơ lòng
Quê Bậu nắng đục mưa trong
Có lần hẹn Bậu chờ mong bên cầu
Sáu vày ngơ ngẩn u sầu
Mười hai nhịp đợi nên câu ân tình
Rứa rồi khói lửa tan tành
Lạc đường rẽ lối mình đành xa nhau
Bậu ơi chư ` Bậu ở đâu
Chân mây, góc biển, rừng sâu , hỡi trời .
TT
Bây giờ nhớ quá Bậu ơi
Bậu đi đi mãi không lời thăm nhau TVY

Cõi đời lắm cuộc bể dâu
Nhớ Bậu chẳng biết nơi đâu mà tìm
TQ
Tìm chi như chỉ tìm kim
Như gà tìm mẹ như chim tìm lồng
Cadao/TT
Bậu đi Bậu nhớ ta không
Ta về ta nhớ ta trông ta sầu
Thương Bậu ruột héo tim đau
TT
Làm sao giãi tỏ mọi khâu ân tình ?
Từ Đài sen bỏ lục bình
Đành theo vậ nước lênh đênh xứ người
Bọt bèo nhớ bậu quá chời
Nhớ đứng nhớ ngồi cơm cũng biếng ăn
Đã sinh phải kiếp con tằm
Bị lôi khỏi kén biết nằm nơi mô
? DQB

Rõ ràng vén tay áo sô
Đốt nhà táng giấy còn hô còn hò
Bởi bậu ở chẳng ra trò
Nên em mới phải lần mò đến đây
Hang sâu vun vén như vầy
Sao bậu không đến chốn này tìm em

Bùi Tiến

Thư xanh một lá đính kèm
Tưởng rằng thanh vắng Bậu xem đã mừng
Ngờ đâu không ớt cũng gừng
Chưa xong Bậu vội quay lưng một lèo
Đẹt nào đủ sức bơi theo
Ao kia ,ấy tổ nằm khèo chờ sung !

Dzịt Đẹt

Canh khuya gió lọt qua mùng
Lao xao nước động, lau chùng buông tơ
Não nùng dạ những ngẩn ngơ
Thư xanh mới bỏ bao giờ đến nơi
Thư đi ngược nước về xuôi
Khiến cho đây đó đời đời nhớ thương

Bùi Tiến
Chuyện riêng ai cũng tỏ tường
Thanh thiên bạch nhật du dương nỗi gì ?
Âu đành dấu mối tình si
Nợ duyên một thuở cất đi để dành...
Man Ho
Xin em hiểu thấu lòng anh
Vui chưa được mấy phải đành..... xa nhau
Cuộc tình vội vã làm sao !
Thôi đành để bậu duyên trao cho người...
Anthony HO
Nhớ nhung dở khóc dở cười
Ngoài kia tuyết phủ đầy trời Bậu ơi
Kể từ hai đứa hai nơi
Cửu Long sông Hậu ngăn đôi chúng mình
Nghẹn ngào nhìn cánh Lục Bình
Biết đâu là bến bờ tình dịu êm
Nguyễn Thành Tài
Đêm đêm gió thoảng qua rèm
Soi gương đối bóng cho em lạnh lùng.
Tưởng rằng đôi lứa tình chung
Nào hay chỉ mối "tình không,tình hờ"
Tìm nhau tìm tới bao giờ,
Tương tư chất nặng đôi bờ vai em .
Tuệ Quang
Trăng lên chênh chếch bên thềm
Heo may lành lạnh buồm thêm lòng này
Qua song từng sợi tóc mây
Trao hương cho gío, nương bay về nguồn
Tình riêng xin giữ nụ hôn
Với xa xưa ấy ru hồn ngàn năm !

Dzịt Đẹt

Sông Hương, núi Ngự ngàn năm.
Sông Đà, núi Tản há lòng đổi thay ?
Vàng rơi, ngọc dát tháng ngày
Gửi hương cho gió, hương bay lững lờ
Gửi tình vào một khung tơ
Dệt bao nhiêu mộng, bậu giờ biết chăng ?

NB

Nhắn người về chuyến đò trăng
Hỏi xem núi Tản ra răng bi chừ

TT

Ngày xưa tôi nói tương tư
Hồn nhiên bậu vẫn ngây thơ biết gì
Tôi thương từng bước bậu đi
Tôi thương từng tiếng thầm thì bậu trao
Bây giờ bậu ở nơi nao
Hồn nhiên như thuở hôm nào bên nhau ?
Xa bậu ruột cắt lòng đau . . .

TVY

Gió day bông lách bông lau bỏ buồn
Làm cho mắt những sầu vương
Hắt hiu bên dạ con đường thì xa
Gánh tình từ bước chân ra
Gió sương đắp nặng, nhạt nhòa nắng mưa
Tự mình đón, tự mình đưa
Gót sen xước đá đá đùa cợt sen

Bùi Tiến
Tưởng ai dạo nhạc bên đèn
Tưởng ai tha thướt áo xiêm năm nào ..
Ước gì nhập giấc chiêm bao
Để vin cành bưởi bồng đào độ xưa ...

Bai Do
Bây giờ tình trải nắng mưa
Còn chăng chỉ chút hương thừa bậu ơi !
Để tình theo gió ra khơi
Lòng đau nhưng vẫn một đời nhớ nhau
Mai sau nếu có qua cầu
Duyên xưa lại nối ở đầu sông mê...

Man Ho

Dẫu nay chẳng vẹn câu thề
Tình xưa vẫn nhớ duyên quê năm nào
Mấy ai trọn vẹn ước ao
Tình đầu mơ mộng trăng sao trên trời
Nguyện cầu khi thấy sao rơi
Cho ta với bậu đời đời bên nhau


Anthonio Ho ****

Đường xưa lá có ngập sầu?
Sông xưa có biếc một màu nên thơ ?

Núi Tản Viên vẫn xa mờ
Sông Hương núi Ngự bây giờ ra sao ?
Tình quê vương vấn thuở nào
Bướm thiêng chỉ cách bờ rào, bậu xa
Mái đình với gốc cây đa
Vần đương chờ đợi đôi ta hẹn hò.
Ầu ơ ! chín đợi mười chờ
Bâu ơi! nhớ bậu tóc giờ thôi xanh.

NB
Giọt buồn thổn thức năm canh
Bao nhiêu nhung nhớ chất thành núi thơ
Sông Hương thuyền mãi đợi chờ
Bến xưa bậu chớ hững hờ bến xưa
Nỗi lòng bậu có hay chưa
Trong tươi ngoài héo sớm trưa u sầu
Chiều tàn bỏng ngả về đâu
Tản Viên núi Ngự đẹp câu ân tình

Nguyễn Thành Tài
Nhởn nhơ mình lại với mình
Mời Dzua theo nữa tính mình thành ba
Thì ra bậu phụ tình ta
Tụi này một lũ biết là làm sao

BT

Xin thưa một chút công lao
Để ta nhập lại trở vào với ta
Chắc là tàu đã tới ga
Bẻ ghi ta lại nhập ta với mình
Cúi xin Zua hãy thương tình
mời zua zua hãy đăng trình tiếp theo
TVY
Đã qua rồi cái năm HEO
Tới năm "Chú chuột đang trèo cây cau"
Mây xuân rồi mình nhớ nhau
Nhớ thì đành chịu biết đâu mà tìm !!!
TQ
Bậu ơi ! Em thể như chim
Với em nào khác mò kim đáy hồ
Vậy mà vẫn nói răng mô
Sao nghe bầm dập sóng xô đầu ghềnh
Chiều buông gío nhẹ buồn tênh
Và trăng nửa mảnh lênh đênh giữa trời

TỪ THANH HÀ

Thương bậu không nói nên lời
Mần răng bậu lại bỏ tôi ........ theo người
Nhớ bậu nói nói cười cười
Yêu nhau chi rứa để rồi buồn tênh
Chiều nghe sóng vỗ dzập dzềnh ( ở biển Đông mà lị )
Trông vời phương Bắc nhớ hình dáng ai

ĐÔNG TÀ
Tóc mai sợi ngắn , sợi dài
Tình tui với bậu thương hoài ngàn năm
Bởi chưng cái kiếp con tằm
Đá Mòn Sông Cạn vẫn thầm vương tơ
Chờ nhau, bậu hỡi bao giờ?
Bên ni thuyền bậu sang bờ bến tui ??
Tình quê, tình nước song đôi
Và thêm tình bậu gửi người tình xa

NB

Xuân về dệt gấm thêu hoa
Mà bên dạ vẫn xót xa như gừng
Bậu ơi xin bậu hãy đừng
Nhớ thương chi để ướt sương trăng rằm
Chót sinh vào kiếp con tằm
Tơ vương cho hết lại nằm trong tơ

Bùi Tiến

Bỗng dưng lòng thấy ngẩn ngơ
Ngoài kia bông tuyết cứ hờ hững bay
Bâng khuâng nỗi nhớ đong đầy
Mang về ký ức tháng ngày xa xưa ...

T.Q


Lạnh lùng bậu có hay chưa
Tuyết giăng, giăng tuyết không chừa lối đi
Nhớ nhung sầu đắng cay mi
Thương câu lục bát cũng vì bậu thôi
Tóc xanh điểm trắng lâu rồi
Tình còn xanh ngát như hồi trẻ trung
Lòng đây thương bậu vô cùng
Bao giờ mình được đi chung chuyến đò

Nguyễn Thành Tài

Đò neo cổ độ còn chờ
Mà bậu ai biết thẩn thơ phương nào ?
Trăng thề xưa đã lên cao
Dưới cầu thệ thủy, nước nao nao buồn
Qua thì vẫn nhớ bậu luôn
Mà bậu như chú chuồn chuồn ham bay
Sáng phương bắc chiều hướng tây
Mặc qua vò võ tối ngày ngóng trông

LT - DQB
Qua chẳng trách bậu thay lòng
Không duyên không nợ còn mong nỗi gì
Bây giờ tình có như không
Bây giờ bậu đã bên chồng bên con
Còn trời còn nước còn non
Còn cây đa cũ qua còn thương em

Anthony Ho

Rồi trăn trở ấy bao đêm
Khuya trăng dáng liễu ru mền cành xuân
Mơ xa cứ tưởng đây gần
Khi quay trở gót dấu chân đã mờ
Sương khuya lay động khung tơ
Cho đây nhớ đấy,nhớ bờ môi say....

Từ Thanh Hà

7.2.08

Khai bút đầu năm Mậu Tý



Một tết mà thân vẩn phải cày
Nỗi lòng viễn khách có ai hay ?
Hướng về quê cũ buồn da diết
Sống ở xứ người dạ chẳng khuây
Pháo nổ giao thừa ngờ Tết Huế *
Hoa đào nhuận tiết mộng Sơn Tây **
Xuân ơi xuân đến làm chi nhỉ?
Để tủi cho ai chốn khách đầy

Trần Việt Yên
* Xuân Mậu Tý nhớ Tết Mậu Thân 1968
** Mơ thành Người Quang Trung Tây sơn Nguyễn Huệ


6 giờ 05 phút sáng
Mồng Một Tết Nguyên Đán 7-2-2008

Mối duyên văn nghệ

Bài thơ của người hoạ sĩ tranh vẽ này :
Cám ơn lời khen của anh Yên Trần, tranh khi hoạ sĩ hoàn tất là của chung anh ạ. Cám ơn anh đã mến mộ tranh của tôi và sử dụng.

Thấy anh có bài thơ "Khai Bút Đầu Năm Mậu Tý" xin nương hoạ lãi cho vui, có gì sai suất mong anh thông cảm.

Xuân sang đất khách cứ đi cày
Chẳng phải siêng năng chẳng phải hay
Tết đến an nhiên ngươi cứ đến
Ta làm tất bật cố nguôi khuây
Cho quên tập tục ta người Việt
Phớt tỉnh theo nề nếp của Tây
Đỡ phải loanh quanh mua sắm Tết
Không thôi nỗi nhớ lại đong đầy

ViVi

Cảm Tạ
Cảm tạ Vi Vi đã rộng lòng
Tranh mình người lấy tỉnh như không
Đắn đo ý tứ tìm màu sắc
Đổ cả tâm can nét bút lông
Tác phẩm: bản quyền người họa sĩ
Bức tranh: diễn tả ý tâm đồng
Đọc thư càng quý tình tri kỷ
Cảm tạ Vi Vi đã rộng lòng

Trần Việt Yên
9 tháng 2 năm 2008

6.2.08

CHÚC MỪNG NĂM MỚI MẬU TÝ



Trước thềm năm mới Mậu Tý
Kính chúc: Quý bậc trưởng thượng
Ông bà nội ngoại , cô chú dì dượng,
Các anh chị em và các cháu
Quý thi văn thân hữu
và chiến hữu khắp năm châu
MỘT NĂM MỚI, THẮNG LỢI MỚI
HẸN NGÀY TRỞ LẠI NƯỚC NHÀ TRONG CHIẾN THẮNG
ĐỂ XÂY ĐẮP MỘT NƯỚC VIỆT NAM
THANH BÌNH VÀ THỊNH VƯỢNG


Chân thành kính chúc
Trần Việt Yên và gia đình